Âu-cơ và Lạc-long-quân đêm ngày săn sóc cho một đàn một trăm
con mà không biết mệt. Dân chúng trong vùng thay nhau đem trái cây và cơm
lam đến cho lũ trẻ. Chúng hay ăn, chóng lớn như thổi. Chẳng mấy chốc, một
trăm chú bé đó lớn bằng cha. |
Tuy đã có vợ con nhưng
Lạc-long-quân lúc này thường vắng nhà luôn. Chàng hay xuống
thủy cung (cung điện ở dưới nước) để thăm mẹ là Long nữ. Âu-cơ
ở nhà mãi cũng buồn. Nàng thường trách chồng là không để ý săn
sóc các con. |
|
Lạc-long-quân nói: "Ta
thuộc nòi giống rồng, thích ở dưới nước, còn nàng thuộc giống tiên nên
thích ở trên
cạn. Như vậy không thể ở với nhau lâu được. Bây giờ ta chia nhau,
nàng đem 50 con lên núi, ta đem 50 con xuống biển là tốt cả.. " |
Từ đó, Lạc-long-quân và Âu-cơ chia tay nhau, kẻ lên sinh sống ở miền rừng núi,
người xuống miền ven biển để làm ăn, thành ra Tổ-tiên giống Lạc-Việt. Người
con trưởng ở lại Phong-châu, làm vua đất Văn-lang tức là Hùng-Vương. Do
đó, người Việt đều là con rồng cháu tiên. |
Copyright 1997, Kicon